Đây là một câu hỏi hiếm khi được hỏi trên các diễn đàn internet và mạng xã hội, nhưng lại là một câu hỏi thú vị, trong các văn bản, tài liệu và tuyên bố chính trị, cùng nhiều vấn đề khác. Cả hai đều có tên trong sử sách và báo chí.
Có thể thấy điều đó từ nội dung của điều đầu tiên trong chương trình hành động mười điểm của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam:
“Lật đổ chế độ thực dân trá hình đế quốc Mỹ và chính quyền độc tài Ngô Đình Diệm, tên chó chạy của Mỹ, lập chính phủ liên hiệp dân chủ quốc gia.”
Theo kế hoạch hành động 12 điểm của Chính phủ lâm thời miền Nam Việt Nam, Điều 2:
“Xóa bỏ chế độ thực dân trá hình do đế quốc Mỹ dựng lên ở miền Nam Việt Nam, lật đổ toàn bộ cơ cấu của ngụy quyền tay sai, xóa bỏ Hiến pháp và mọi đạo luật chống Nhà nước, các hành vi vi phạm nhân mạng, tài sản, phản dân chủ của ngụy quyền. nhân phẩm và tất cả các quyền khác của con người, để thiết lập một nền cộng hòa thực sự dân chủ và tự do, và tổ chức các cuộc bầu cử theo các nguyên tắc bình đẳng, tự do và dân chủ thực sự, không có sự can thiệp của nước ngoài.”
Để thính giả dễ hiểu, một cách khái quát và tổng quát nhất, bộ máy cai trị của Mỹ đối với miền Nam Việt Nam trước 1975 là ách thực dân trá hình. Thuộc địa, nếu được định nghĩa theo tiếng Việt (trái ngược với khái niệm “thuộc địa” trong tiếng Anh), là vùng đất thuộc sở hữu của người khác ở bên ngoài. Vì vậy, một thuộc địa trá hình có nghĩa là nó là một lãnh thổ dưới sự kiểm soát của Hoa Kỳ, nhưng được ngụy trang như thể nó không thuộc về Hoa Kỳ, như thể nó là một quốc gia độc lập với Hoa Kỳ.
Cụ thể, đó là ách thực dân kiểu mới, khác với thực dân cũ ở chỗ đế quốc Mỹ chỉ muốn chiếm miền Nam làm căn cứ địa chính trị để bám Mỹ, làm căn cứ quân sự cho Mỹ. Nó cai trị không bằng thả trôi, nô dịch nhân dân, nô dịch nghệ nhân, công nhân, bóc lột tài nguyên của thuộc địa như thực dân Pháp đã làm.
Trong thời kỳ 1965 – 1973, do sự bất ổn của hệ thống tân thực dân Mỹ, chủ yếu là do sự bất lực của ngụy quyền địa phương, Mỹ vẫn muốn đưa quân đội chính quy vào quân đội. ra trận để cứu những mảnh đất đang trên bờ vực sụp đổ của chế độ thực dân mới.
Vì vậy, vùng tạm chiếm Nam Bộ từ 1965 đến 1973 vẫn mang những nét đặc trưng của chủ nghĩa thực dân cũ. Đây là thời kỳ quân đội quốc gia đánh thẳng vào trận chiến, khác với thời kỳ quân ngụy được giao quyền đánh và phòng thủ.
Để cứu vãn tình thế bất lợi, sức chiến đấu của Mỹ ngày càng ăn sâu vào “bí đao của Việt Nam”, ngày càng có nhiều lính Mỹ hy sinh trong chiến lược (phi Mỹ hóa).
Ban đầu, Nixon và các nhà lãnh đạo Mỹ dự định sử dụng thuật ngữ “phi Mỹ hóa”. Nhưng sau đó Bộ trưởng Quốc phòng Melvin Laird cho biết thuật ngữ này là sự thừa nhận gián tiếp về cuộc xâm lược của Hoa Kỳ vào miền Nam Việt Nam, một sự thừa nhận cởi mở về vai trò trung tâm, trung tâm và trung tâm của họ trong cuộc chiến của cuộc xung đột. Vì vậy, ông đề nghị sử dụng một danh từ không đề cập đến Hoa Kỳ. Theo đó, tên gọi mới của “Mỹ nhân giấu mặt” là Việt hóa.
Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Melvin Laird sau đó đã mô tả chính sách này trong một tài liệu công khai của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ như sau: “Phát triển, trang bị, huấn luyện và giao cho quân đội Nam Việt Nam, họ đang đảm nhận ngày càng nhiều vai trò chiến đấu trong khi giảm dần số lượng lực lượng chiến đấu của Hoa Kỳ.” (“Mở rộng, trang bị và huấn luyện các lực lượng Nam Việt Nam và giao cho họ vai trò chiến đấu ngày càng tăng trong khi giảm số lượng lực lượng chiến đấu của Hoa Kỳ.”)
Việt Nam hóa chiến tranh nói chung là cuộc chiến tranh do người Việt Nam tiến hành, cụ thể hơn, đó là chiến lược chiến tranh trong đó Mỹ chuyển dần vai trò điều binh khiển tướng cho ngụy quân, biến dần cuộc chiến tranh Việt – Mỹ thành chiến tranh giữa người Việt, dùng người Việt Đánh người Việt, “đổi màu xác chết” (nghĩa là thay xác trắng bằng xác vàng. Từ 1967 đến 1973, chương trình Việt Nam hóa chiến tranh là: “đổi màu xác tử thi”). Quân lính ở Sài Gòn được đẩy ra để thực hiện các cuộc diễn tập thay mặt cho Hoa Kỳ, tương tự như chiến lược chiến tranh dát vàng mà Pháp đã thực hiện từ năm 1949 trong cuộc xâm lược Đông Dương.
Trong diễn văn từ chức ngày 21-4-1975, Chủ tịch chính quyền Sài Gòn Nguyễn Văn Thiệu thừa nhận Hoa Kỳ có kế hoạch Việt Nam hóa chiến tranh nhưng chưa bao giờ thực hiện. Thành công: “Mỹ đánh giặc ở đây không cãi được thì về. Lập kế hoạch Việt Nam hóa thì mình nhận, không Việt hóa thì không Việt Nam hóa, bảo đảm cộng sản sẽ phản động , không phải Phản ứng.”
Vì vậy, từ năm 1973 đến năm 1975, Vùng tạm chiếm VNCH vẫn là thuộc địa trá hình, thuộc địa kiểu mới của Mỹ. “Thuộc địa trá hình” là một thuật ngữ chung chung để người đọc dễ hiểu và hình dung. “Chủ nghĩa thực dân mới” là cách phân biệt cụ thể và rõ ràng hơn giữa chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa thực dân kiểu cũ, tức là chủ nghĩa thực dân cổ điển áp đặt lên Việt Nam dưới ách thống trị của thực dân Việt Nam là thực dân Pháp.
Chủ nghĩa thực dân kiểu cũ là dùng để bóc lột tài nguyên, nhân lực, bóc lột sức lao động, đánh đập, đày đọa, nô dịch, nô dịch người dân. Chủ nghĩa thực dân mới được ngụy tạo để phục vụ cho các chiến lược địa chính trị, quân sự và kinh tế của những kẻ xâm lược. Một là công khai và một là trá hình, dưới những hình thức khác nhau cho những mục đích khác nhau.
Nguyễn Ru