Tôi nghĩ có lẽ thói quen, sự ỷ lại hay sự thiếu tôn trọng bản thân đã ngấm vào máu thịt của tôi. Có thể có những lý do khác, nó phụ thuộc vào tình hình.
Thật lòng mà nói, tôi ít khi thấy người Việt đúng giờ trong các cuộc hẹn, cuộc họp, nơi mà tất cả đều là tập thể.
Chúng tôi từng đi chơi theo chương trình du lịch hè của công ty. Tôi hẹn 8 giờ có mặt, nhưng đến giờ đã hẹn, tức là giờ mọi người đã thống nhất, tôi chỉ thấy 8 người trong số gần 3 chục người lẽ ra phải có mặt.
Một lần khác, chúng tôi tham dự một hội nghị trong ngành. Giấy mời ghi 14:00, nhưng khi chúng tôi đến chỉ thấy lác đác vài người. Tôi còn nhớ, khoảng 3 giờ chiều ngày hôm đó, Pháp hội chính thức khai mạc. Kỳ lạ thay, chủ tịch không nói bất cứ điều gì về việc đến muộn hơn một giờ. Mọi người bình tĩnh cho đó là điều hiển nhiên.
Điều thú vị nhất gần đây là tôi được mời dự một đám cưới ở Sài Gòn. Mời 17:00. Một người bạn của tôi nói hãy đến vào khoảng 6:30 hoặc 6:45 nếu bạn không muốn đợi. Còn sớm nên không có ai ở đó, kể cả cô dâu và chú rể. Khi tôi hỏi mấy giờ còn sớm, bạn tôi thản nhiên nói rằng còn sớm quá nên không đúng giờ!
Nhưng điển hình nhất là đi làm muộn. Tôi làm việc với một số người bạn thực sự kỳ lạ. Bạn có một người bạn thường xuyên đi làm muộn. Điều đó có nghĩa là hầu như không có ngày nào đúng giờ. Công ty đã giúp hoãn thời gian làm việc, nhưng cô ấy vẫn bị trễ. Có người nói đùa rằng nếu đến 10 giờ sáng mà cô ấy vẫn chưa bắt đầu làm việc thì vẫn bị muộn.
Nhưng đây chỉ là đơn vị Việt Nam, công ty Việt Nam. Ở những nơi đó chỉ có người Việt và người Việt. Nhưng tình hình lại khác ở chỗ đơn vị, công ty nào có bóng dáng đàn ông Tây.
Một người bạn của tôi đã đến muộn và thậm chí còn phải nghỉ làm vài ngày. Nhưng sau khi chuyển đến văn phòng đại diện, cô ấy đã khác. Như thể ai đó vừa được biến đổi. Đến làm việc rất đúng giờ, rất nghiêm túc. Quay lại công ty cũ làm thủ tục cũng ba chân bốn cẳng, về đúng lúc đừng bù đắp ngày trước, miễn có lý do là đi ngay.
Khi làm báo, chúng tôi luôn chứng kiến nghịch cảnh. Báo người Việt khoe với nhau người Việt, thời gian buồn cười, anh đến sớm, anh đến muộn, cả ngày không đến cũng chẳng sao. Khi nói đến tiếng Anh, các bạn Việt Nam của chúng tôi rất kỷ luật vì có một số chuyên gia nước ngoài làm việc. Công việc tiêu chuẩn. Tiêu chuẩn xuất khẩu. Nó hoàn hảo ở bất cứ nơi nào bạn đi và bất cứ điều gì bạn làm.
Tại sao?
Thật khó để trả lời chính xác tại sao? Tôi đồ rằng có thể do thói quen hay sự ỷ lại hay chỉ là sự thiếu tôn trọng bản thân đã ăn sâu vào máu thịt của tôi. Cũng có thể có những nguyên nhân khác, tùy hoàn cảnh mà biết.
Tôi luôn thắc mắc về điều này. Bởi vì tôi luôn muốn tuân thủ nghiêm ngặt thời gian. Chúng ta thường nghe nói rằng thời gian không quan trọng, điều quan trọng nhất là năng suất. Điều đó có nghĩa là bạn không cần phải đi làm đúng giờ, miễn là bạn hoàn thành tốt công việc.
Cá nhân tôi không nghĩ vậy. Bởi sau nhiều năm quản lý và quan sát, tôi rút ra một kết luận rằng, những người coi trọng kỷ luật lao động và thời gian sẽ luôn là những người có hiệu quả công việc cao nhất, bền bỉ và kiên trì. Phông chữ “lên đến”. Còn những người làm nghề nghiệp dư dù có đạt kết quả cũng chỉ là nhất thời trong một thời gian nhất định.
Mới đây tôi đi công tác và được một người trung gian sắp xếp cho ở trong một khách sạn tương đối sang trọng. Tôi đi làm buổi sáng, buổi trưa về và thấy một cuộc họp nhân sự. Dừng lại và lắng nghe “Temple” trong vài phút. Thật sâu sắc khi đọc ghi chú lớn trên thư mục của ai đó.
“Nếu công ty bạn có những người thường xuyên đi muộn về sớm và thường dùng thời gian để làm việc riêng thì chỉ có 2 lý do. Thứ nhất là những người này không có việc làm, họ rảnh rỗi. Nếu có , lỗi này thuộc về người quản trị. Thứ hai, trong nhóm đó có người lười biếng, không chịu làm việc. Đây là lỗi của chính nhân viên.”
Sau khi đọc, ngẫm và thấy, xác đáng nhất là 2 nguyên nhân trên nếu có đều do lỗi của người quản lý!
Đan Minh Thúy